Là anh hèn nhát hay vì tình yêu của em chưa đủ lớn để kéo anh lại bên em?

Là anh hèn nhát hay vì tình yêu của em chưa đủ lớn để kéo anh lại bên em?

Giả sử hôm ấy là bố mẹ tôi, hoặc nếu một ai khác trong gia đình tôi nghe được những lời cay nghiệt ấy từ mẹ anh thì sẽ như thế nào? Chắc chắn họ sẽ không bao giờ chịu đựng được…

Tôi gặp anh trong đám cưới chị họ vào năm tôi 19 tuổi. Lần đầu gặp anh, tôi đã có cảm giác rất thân thuộc. Anh có ngoại hình ưa nhìn và đặc biệt là anh nói chuyện rất duyên. Tôi thực sự có cảm tình với anh.

Sau một vài lần nói chuyện thì anh đã chủ động xin số điện thoại tôi và chúng tôi bắt đầu gặp nhau nhiều hơn. Chúng tôi add facebook và chia sẻ cho nhau nghe những điều trong cuộc sống, thậm chí cả những chuyện nhỏ nhặt nhất tôi cũng kể cho anh nghe và anh cũng thế.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chúng tôi đã yêu nhau lúc nào không hay. Tình yêu của tôi nhẹ nhàng và trong sáng. Đến nỗi mấy đứa bạn thân của tôi vẫn thường hay ghen tị với tình yêu này.

Thời gian thấm thoát trôi qua và chúng tôi đã yêu nhau lúc nào không hay – Ảnh minh họa (Nguồn: thegioitre.vn)

Nhà tôi ở cách nhà anh 3 cây số. Chúng tôi đi học xa nhà nhưng cứ mỗi lần về quê là anh lại chạy sang nhà tôi chơi. Bố mẹ tôi quý anh lắm, bố tôi thường cùng anh chơi cờ và anh cũng hay ở lại nhà tôi ăn cơm.
Tôi cứ ngỡ rằng tình yêu của chúng tôi sẽ đến ngày đơm hoa kết trái, tôi sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này. Thế nhưng cuộc đời thật lắm trớ trêu khi…

Bố mẹ anh biết chuyện chúng yêu nhau thì đã kịch liệu ngăn cấm. Lý do là gì thì tôi không hề hay biết, tôi hỏi nhưng anh không nói. Mãi đến một thời gian sau tôi mới vô tình nghe được những lời mẹ anh nói với anh. Nếu như không vô tình nghe được thì tôi cũng không thể ngờ được rằng chính miệng mẹ anh lại có thể nói ra được những câu tàn nhẫn như vậy: “Mày mà lấy con bé ấy thì mày giết bố mẹ mày trước đi đã. Ở cái xã này có ai lại không biết bố nó đã từng phát điên, lấy nó về mày không sợ con mày sẽ bị điên giống bố nó sao? Lấy vợ xem tông lấy chồng xem họ, mày không sợ nhưng tao sợ”.

Tôi khóc, từng câu từng chữ của mẹ anh như xé nát trái tim tôi. Đau lắm, đau đến nỗi tôi không thể thở được. Tôi vụt chạy trong đêm tối, mặc cho anh kêu gào ở phía đằng sau. Tôi sợ, thực sự lúc ấy tôi không biết đối diện như thế nào với anh, với gia đình anh.

Sau hôm đấy, tôi đã hủy bạn bè với anh trên facebook, tôi chặn số điện thoại của anh, cắt đứt mọi liên lạc. Tôi nghĩ chúng tôi cần có một khoảng lặng để suy nghĩ, suy nghĩ về mối quan hệ này. Tôi không biết nếu cứ tiếp tục thì mối quan hệ này sẽ đi về đâu.

Giả sử hôm ấy là bố mẹ tôi, hoặc nếu một ai khác trong gia đình tôi nghe được những lời cay nghiệt ấy từ mẹ anh thì sẽ như thế nào? Chắc chắn họ sẽ không bao giờ chịu đựng được…

Mùa hè năm tôi 20 tuổi. Tôi được nghỉ hè khá nhiều ngày nên đã ở nhà phụ mẹ làm việc nhà và trông em. Thời gian đấy bố tôi vẫn thường hay nhắc đến anh, bố hỏi tôi sao lâu rồi không thấy anh đến chơi. Tôi chỉ ậm ừ và bảo là anh ấy bận học nên không thể qua chơi được.

Mấy ngày sau đó mẹ cũng lại hỏi tôi. Dường như mẹ nhận thấy tôi có sự khác thường, mẹ đoán là chúng tôi giận nhau. Mẹ bảo với tôi: “Hai đứa lại giận nhau đấy à? Mẹ thấy thằng H là một người tốt, con nên suy nghĩ cho kỹ, đừng đến khi mất nhau lại hối hận con à”. Tôi cố kìm nén nước mắt chực trào ra, tôi sà vào lòng mẹ và giấu đi giọt nước mắt chực rơi ấy.

Hết kỳ nghỉ hè tôi quay lại Hà Nội học. Một chiều Hà Nội mưa, anh đứng đợi tôi dưới cổng trường. Vẫn bóng dáng quen thuộc ấy nhưng anh đã gầy hơn nhiều. Lòng tôi chợt thắt lại…

– “T à, anh xin lỗi”
– “Về chuyện gì? Anh xin lỗi vì những lời mẹ anh nói hay là xin lỗi vì anh là một thằng hèn nhát?” – Tôi hét lên
– “Anh xin lỗi em về tất cả” – Anh nói và nhìn thẳng vào mắt tôi
– “Mình làm lại đi em, chúng ta cùng cố gắng vượt qua tất cả được không em? – Anh nói trong tiếng khóc. Tôi cũng khóc, 2 chúng tôi cứ đứng như vậy mặc cho mưa dần nặng hạt hất vào mặt tôi đau rát…

Cuối cùng tôi đã quyết định tha thứ cho anh, là tha thứ cho mẹ anh thì đúng hơn. Tôi quyết định sẽ cùng anh vượt qua tất cả. Vì tôi không thể buông bỏ anh, không thể buông bỏ thứ tình cảm đầu đời quá đỗi chân thành của tôi.
Những ngày tháng sau đó tôi và anh đã trở lại bình thường. Cuối tuần chúng tôi vẫn gặp nhau và anh thường xuyên gọi điện thoại cho bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi vui lắm.

Rồi một hôm tôi nhận được cuộc điện thoại của mẹ anh. Mẹ anh gọi cho tôi, mẹ anh yêu cầu tôi chấm dứt với anh. Mẹ anh nói với tôi những lời thậm tệ. Bà bảo tôi là sao chổi, tôi ngáng đường anh. Là do anh bất hạnh mới gặp người như tôi. Tim tôi đau lắm, lại một lần nữa tôi bị những lời nói của bà làm cho tổn thương. Tôi thực sự mệt mỏi, mệt mỏi lắm nhưng vì anh tôi đã cố gắng vượt qua.

Tim tôi đau lắm, lại một lần nữa tôi bị những lời nói của bà làm cho tổn thương – Ảnh minh họa (Nguồn: kenhphunu.com)

1 tháng sau đó tôi không hề gặp anh, cũng không thể liên lạc với anh. Tôi gọi cho bạn cùng phòng của anh thì được biết là mẹ anh gọi anh về có việc quan trọng. Linh tính không lành, tôi đã đáp chuyến xe về quê ngay trong tối hôm ấy.

Về đến nhà, chỉ kịp ăn bữa cơm tối với mẹ, tôi đã chạy ngay sang nhà anh.

Đến nhà anh tôi bị mẹ anh đuổi và mắng nhiếc thậm tệ: “Mày cút đi, đúng là sao chổi, con trai tao sắp lấy vợ rồi. Vợ nó tốt hơn mày nhiều lần, mày đừng đến tìm nó nữa. Đúng là đổ giẻ rách, bố không ra bố, con cũng chẳng ra con”. Đó là mẹ anh sao, những lời vừa rồi tôi nghe rất rõ nhưng tôi không ngờ đấy là lời mẹ anh nói.

Những lời nói này sao có thể phát ra từ một người phụ nữ có ăn có học, mà người đó lại mẹ của người tôi yêu thương nhất chứ?

Tôi không khóc, tôi cũng không cho phép mình được khóc. “Bác chửi con thì được nhưng đừng lôi bố mẹ con vào, bác không có quyền chửi bố mẹ con”. Nói xong không chờ phản ứng tiếp theo của mẹ anh, tôi quay người vụt chạy khỏi căn nhà ấy. Đã là lần thứ 2 rồi, lần thứ 2 tôi vụt chạy khỏi căn nhà này, vụt chạy khỏi nơi vốn dĩ không thuộc về tôi.
Tối hôm ấy tôi đã liên tục gọi cho anh nhưng không thấy anh bắt máy, tôi muốn nghe câu trả lời từ anh, tôi muốn anh thẳng thắn với tôi.

Mãi đến hơn nửa đêm anh mới gọi lại cho tôi. Trong men say tôi nghe được tiếng anh khóc. Anh không ngừng xin lỗi tôi, anh van xin tôi tha lỗi cho anh: “T à, ngàn lần, vạn lần anh xin lỗi em, xin lỗi vì đã mang cho em sự tổn thương. Em đánh anh, mắng anh cũng được, nhưng anh không thể bỏ con của mình được. M có bầu rồi, anh phải cưới M, T à. Anh xin lỗi”.

Tôi như chết lặng, M là ai, con anh sao? Tôi nghe không hiểu. Tôi khóc, tôi gào thét trong điện thoại. Chúng tôi khóc, tôi cũng không nhớ là tôi đã gào thét trong bao lâu, tôi cũng không nhớ là anh đã xin lỗi tôi bao nhiêu lần…

Sao anh lại đối xử với tôi như vậy, rõ ràng là đã hứa cùng nhau vượt qua mà, sao giờ anh lại như thế, sao anh lại có con với người khác. Chỉ mới hơn một tháng tôi không gặp anh mà mọi việc đã đi đến mức này sao?
Vậy là anh đã không thể cùng tôi vượt qua tất cả. Chính sự hèn nhát trong anh đã đánh chết tình yêu của chúng tôi. Là lỗi của ai? Lỗi vì anh quá hèn nhát, lỗi vì mẹ anh đã quá cay nghiệt với gia đình tôi, hay lỗi chính vì tôi, vì ngay từ đầu thứ tình cảm của chúng tôi đã là sai lầm?
***

Thúy Hà / Tin nhanh online


TOP