Nam Định: Nhói lòɴɡ ɴɡhe con gái nói “Bố ᴄһ.ếт rồi mẹ ơi, mẹ đừɴɡ ᴄһ.ếт nhé”

Nam Định: Nhói lòɴɡ ɴɡhe con gái nói “Bố ᴄһ.ếт rồi mẹ ơi, mẹ đừɴɡ ᴄһ.ếт nhé”

Hiền ngây ngô nói với mẹ khi đôi mắt vẫn đang dõi lên bàn thờ nhìn di ảnh bố. Bố Hiền vừa đột ngột զᴜɑ ᴆờɪ vì căn bệnh rối loạn đông máu, còn mẹ bị bệnh tim và tai biến nằm liệt nhiều năm nay. Không còn ai để bấu víu, Hiền sợ hãi, cúi mặt lầm rầm: “Bố ᴄһ.ếт rồi mẹ ơi, mẹ đừng ᴄһ.ếт nhé”.

Câu chuyện của em Hà Thị Thu Hiền (xóm 2, xã Nghĩa Tân, huyện Nghĩa Hưng, tỉnh Nam Định) khiến cho ai biết được cũng lo lắng và nơm nớp sợ, đặc biệt trong thời gian này.

Tiếp chúng tôi, anh Nguyễn Văn Hiệp – Trưởng xóm 2 không giấu được trăn trở: “Gia đình hoàn cảnh bi đát lắm. Nhà có ông Chi là trụ cột, gánh vác mọi việc thì ông mới mất. Ngày ông còn sống cũng tội lắm, vừa lo làm nuôi vợ tai biến nằm liệt lâu rồi, con gái Thu Hiền thì bị тһɪểᴜ пäпɡ trí tuệ, bản thân ông lên viện điều trị quanh năm. Đợt vừa rồi, bệnh nặng quá, ông không qua khỏi được”.

Em Hà Thị Thu Hiền sinh ra đã bị тһɪểᴜ пäпɡ trí tuệ.

Bố em mới mất vì căn bệnh rối loạn đông máu.

Không được khôn ngoan như những người khác, nhưng Hiền biết và cảm nhận được sự thiếu vắng bàn tay chăm sóc của bố nên cứ tha thẩn quanh bàn thờ, nơi đặt tấm di ảnh. Đôi mắt ngây dại, em nhìn rồi lại lẩm bẩm “Bố ᴄһ.ếт rồi” trông đến tội. Những người hàng xóm kể lại, ông Chi yêu con lắm, cứ thương nó sinh ra đã không khôn nên có gì đều nhường con ăn. Cô bé Hiền ngây ngô nhưng rất yêu bố, bố đi một bước là lại theo ngay.

Mẹ của Hiền bị bệnh tim và tai biến nằm liệt giường nhiều năm nay.

Nhìn dõi theo con, cái dáng lầm lũi, xót xa và tội nghiệp khiến bà Gấm òa khóc trong sự bất lực. Không thể vỗ về, dỗ dành con được, bà chỉ cố nhờ người gọi và trông Hiền hộ để con khỏi chơi ở ngoài ao, sợ ngã ᴄһ.ếт đuối. Vừa bị bệnh tim, lại vừa bị tai biến đã nhiều năm nay khiến bà nằm một chỗ, mọi sinh hoạt đều phải trông chờ vào sự giúp đỡ của mọi người.

Ngồi kế bên cạnh bà, bà cũng không thể nói, chỉ có đôi mắt đỏ hoe, đầy nước cứ cố với theo con. Bao năm nằm liệt, ông là chỗ dựa duy nhất cho bà và con gái, nay ông đã không còn, bà cũng không thiết sống. Nhưng nghĩ đến con, nên bà cố gắng cầm cự cho qua ngày.

“Cháu đang nói chuyện với bố cháu đấy” – Hiền kể khi cứ chắp tay mãi không thôi.

“Bố ᴄһ.ếт rồi mẹ ơi, mẹ đừng ᴄһ.ếт nhé” – Hiền quay sang nói với mẹ.

“Ở cả vùng này, nhà bà Gấm là tội nhất, ai cũng thương cô ạ. Giờ ông Chi mất rồi, không còn ai là chỗ dựa nữa, mẹ con đúng là chênh vênh đấy. Chúng tôi thương lắm nên thường xuyên qua thăm hỏi, chỉ mong mẹ con được mọi người thương, giúp đỡ thôi”- bà Hải, hàng xóm nhà bà Gấm tâm sự trong sự lo lắng và nơm nớp.

Nói chuyện được một lúc thì Hiền đòi thắp hương cho bố. Đôi bàn tay vụng về không châm được lửa cho nén hương nhưng em chắp tay mãi không buông ra. Hiền bảo: “Cháu đang nói chuyện với bố đấy” khiến ai cũng nghèn nghẹn trong cổ họng. Hiền ngây ngô thật nhưng em yêu bố lắm. Bố chết rồi, em chỉ còn mẹ thôi nhưng mẹ bệnh tật không đi lại được nữa rồi. Bất giác em quay lại nhìn mẹ, thì thầm: “Bố ᴄһ.ếт rồi mẹ ơi, mẹ đừng ᴄһ.ếт nhé”.

Theo Hồng Phúc

Tags:

TOP