[Thơ] Về Trực Ninh quê mình

[Thơ] Về Trực Ninh quê mình

Khô cong chiều rụng chân đê
Dòng sông lơ đãng
Nẻo về thơm môi
Hạt phù sa ngậm lở – bồi
Cầu tre nâng bước
Nhịp đời mến thương

Dịu dàng một thoáng quê hương
Trực Ninh duyên dáng con đường tình yêu
Diều no gió, áng mây phiêu
Trời buông nắng lụa
đẫm nhiều giọt em

Đồng chiêm trũng, trổ đòng
Đêm…
Ninh Cơ nước chảy
Êm đềm mộng xanh
Đò ai
ru khúc tròng trành
Treo tôi lơ lửng
trĩu nhành hoang mơ

Nghiêng trăng
Rót chén tương tư
Lòng si đã hẹn
Đừng như Vô Tình**
Ai về Phương Định quê anh
Mẹ ngồi rút ruột tằm thành sợi tơ

Áo dài
xúng xính buông hờ
Mắt ngời lúng liếng
Hội chờ trao duyên
Mùa yêu
Nặng giỏ phỉ nguyền
Nâng ly ái
cạn nhớ triền miên em

Về Thành Nam,
Ghé chốn quen
Câu thơ mắc võng
Mượt mềm tình quê
Đong đưa
gùi gió ngủ mê
Giữa lời ru mẹ
Ngọt tê ngõ hồn

Ta về
Chải bóng môi hôn
Bếp hồng hương lửa
trẻ đôn đáo đùa
Cái hôm em trẩy hội chùa
Thế nhân say nắng
Cho vừa… vô vi.

12.4.2016 – Sao Băng

Nằm ở thị trấn Cổ Lễ, huyện Trực Ninh, tỉnh Nam Định, chùa Cổ Lễ là một ngôi chùa cổ có kiến trúc độc đáo nổi tiếng xứ Thành Nam. Ảnh: Cầu Cuốn dẫn vào chùa Cổ Lễ.

Nằm ở thị trấn Cổ Lễ, huyện Trực Ninh, tỉnh Nam Định, chùa Cổ Lễ là một ngôi chùa cổ có kiến trúc độc đáo nổi tiếng xứ Thành Nam. Ảnh: Cầu Cuốn dẫn vào chùa Cổ Lễ.


TOP