Mối tình đầu của tôi đã không có 1 cái kết có hậu chỉ bởi tôi là trai Nam Định còn nàng là gái phố cổ Hà Nội chính gốc.
Năm thứ 4 đại học tôi đã gặp và yêu em – một người con gái Hà Nội gốc xinh xắn và vô cùng dễ thương. Em luôn dịu dàng trước những cáu giận đôi khi là vô lí của tôi. Tình yêu của chúng tôi trong sáng và không vụ lợi.
Quen nhau được 1 thời gian tôi quyết định tìm hiểu kĩ về gia đình người yêu để có được sự chuẩn bị tốt nhất cho ngày ra mắt bố mẹ nàng. Tôi được biết gia đình em tuy không giàu những cũng thuộc tầng lớp khá giả của Hà Nội. Bố mẹ đều là người Hà Nội gốc và là giảng viên đại học đã nghỉ hưu.
Lần đầu gặp mặt, 1 thằng con trai vốn rất bản lĩnh như tôi nhưng lại có phần e dè và run bần bật trước những câu hỏi thăm của bố mẹ người yêu. Khi tiếp xúc 2 bác rất lịch sự, nhã nhặn nhưng tôi vẫn nhớ cái cái nét mày hơi cau lại khi biết tôi sinh ra và lớn lên tại Nam Định. Sau đó những câu chuyện đưa qua đưa lại cũng giúp tôi mất đi cảm giác sợ sợ trước khi bước chân vào cổng nhà nàng.
Thời gian trôi qua cũng thấm thoát hơn 1 năm, số lần tôi đến thăm gia đình người yêu càng nhiều hơn. Tôi đã từng rất yên tâm khi nghĩ đến viễn cảnh tương lại có được 1 gia đình vợ lí tưởng, là chỗ dựa cho gia đình nhỏ bé của tôi sau này.
Nhưng tôi đâu ngờ…
Sau khi ra trường em được nhận vào làm tại 1 ngân hàng ở Hà Nội còn tôi là nhân viên chính thức của hãng hàng không quốc gia Việt Nam. Mặc dù công việc luôn áp lực, bận rộn với những chuyến công tác nước ngoài liên miên nhưng tôi thường xuyên hỏi thăm sức khỏe bố mẹ nàng và tất nhiên không quên tặng quà mỗi lần qua chơi nhà.
Khi thu nhập đã ổn định, tôi quyết định mua nhà ngay ở trung tâm thành phố và lên kế hoạch rước nàng về dinh. Ngày tôi đến nhà nàng ngỏ lời muốn được lấy em làm vợ thì tôi thật không ngờ đó là ngày đen tối của cuộc đời tôi.
Bước chân vào nhà nàng với bộ quần áo chỉnh chu và 1 hộp quà chuẩn bị từ trước. Bố mẹ nàng ra mở cửa đón tôi vào nhà. Ngày hôm đó nhìn thái độ của 2 bác không còn giống như mọi khi. Hai bác trịnh trọng nói với tôi: “Hải à, hôm nay 2 bác muốn nói với cháu 1 chuyện này: Hai bác rất trân trọng tình cảm cháu dành cho con gái bác. Nhưng rất tiếc 2 bác không đồng ý cho mối lương duyên này. Con gái bác không phải là người sẽ lấy cháu làm chồng. Cháu hãy quên nó và hãy tìm người con gái khác hợp với gia cảnh của cháu hơn”.
Tôi thật sự thấy choáng váng trước những lời rất nhẹ nhàng nhưng không khác gì sét đánh ngang tai. Và tôi càng không thể hiểu gia cảnh của tôi làm sao lại được cho là không phù hợp.
Với lòng tự trọng, sĩ diện của 1 thằng đàn ông, tôi vẫn vui vẻ nhẹ nhàng: “vâng, nếu 2 bác đã nói vậy thì cháu cũng xin phép được ra về”, mặc dù trong lòng tôi lúc đó đau như cắt. Một sự thật phũ phàng là gia đình nàng đã không đồng ý cho tôi được lấy em từ lâu rồi nhưng vì cách cư xử quá khéo của họ mà tôi không nhận ra.
Sau đó 1 thời gian tôi cắt hoàn toàn liên lạc với em mà cũng chẳng cần đến 1 lời giải thích. Khi bình tâm trở lại tôi đã nghe những lời tâm sự thật lòng của em. Hóa ra ngày từ cái cau mày đầu tiên của mẹ nàng đã quyết định tất cả. Mẹ nàng cấm em không được lấy tôi, chỉ bởi vì tôi là con trai Nam Định và đã là Nam Định thì không được lấy người Hà Nội gốc như em.
Tôi nghe những lời tâm sự thật lòng của người con gái tôi yêu mà thấy buồn. Buồn cho quan niệm ấu trĩ của mẹ nàng và buồn hơn khi từ trước đến giờ tôi vẫn nghĩ bố mẹ nàng thuộc tầng lớp trí thức cao trong xã hội thì sẽ nhận ra đâu là người tốt người xấu. Nhưng vì tình yêu dành cho em quá lớn tôi vẫn quyết định đấu tranh với mẹ nàng đến cùng để được lấy em.
Biết thân phận mình không được mẹ nàng chấp nhận nhưng tôi vẫn thường xuyên xuất hiện ở nhà nàng. Tôi ân cần hỏi thăm mỗi chi bố mẹ nàng ốm mặc dù có những lần tôi bị xua đuổi, bị hắt hủi bằng những lời nói động chạm đến lòng tự trọng của 1 con người:
“Anh Hải ạ, anh đừng cố gắng lấy lòng tôi cho có. Đừng có đũa mốc mà chòi mâm son” hay như “Anh có học, bố mẹ anh cũng có học, tại sao anh không hiểu vấn đề tôi đã nói với anh. Anh về đi, người Hà Nội như tôi không bao giờ chào đón anh vào ngôi nhà này”.
Thậm chí vì tình yêu, tôi đã bỏ qua tất cả những lời cay nghiệt, tôi đã quỳ xuống trước bố mẹ nàng: “Cháu xin bác hiểu cho tình cảm của chúng cháu. Chúng cháu không thể xa nhau”. Bù lại cho lòng kiên nhẫn của tôi là thái độ miệt thị đáng sợ: “Không bao giờ, trai quê mà đòi lấy gái phố ư? Anh tưởng rằng anh mua được nhà, có được việc làm ở đất Hà Nội này mà tôi đồng ý hay sao. Anh lầm rồi! Anh về đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi”.
Tất cả những nỗ lực của tôi đã không giúp tôi thuyết phục được mẹ nàng. Tôi đành phải chia tay mối tình đầu của tôi trong sự đau khổ và nuối tiếc.
#ATK sưu tầm từ megafun
- Bình minh trên biển Quất Lâm, Nam Định
- Đổi thay trên quê hương Tổng Bí thư Trường Chinh
- Những cung đường chụp ảnh cưới tuyệt đẹp tại Nam Định
- Tìm hiểu về món đặc sản trứ danh: Phở Bò Nam Định
- Biến đất bỏ hoang thành trang trại lợn Tây thu cả tỷ đồng mỗi năm
- Tổng hợp 20 món ăn vặt ngon rẻ tại Nam Định
- Phì cười với clip nhép ‘Lạc trôi’ của học sinh Nam Định
- Nam Định: Hồi kết của một lời nguyền ‘độc địa’ từ tranh chấp dòng sông
- Ốc nóng chiều đông
- Chị cô dâu trong đám cưới ‘khủng’ 100 cây vàng ở Nam Định từng rước dâu bằng máy bay
- Ẩm Thực Nam Định qua mấy vần thơ
- 750 Thiên Trường Nam Định
- Nam Định: Xe tải mất lái tông vào xe đầu kéo, 1 người tử vong
- Lịch trình cho hai ngày xả hơi ở Hải Hậu – Nam Định
- Vụ con trai ôm xăng đốt bố ở Nam Định: Người thân kể lại giây phút kinh hoàng
- Nam Định sẽ tổ chức bầu thêm 37 đại biểu HĐND tại 18 xã
- Nam Định: Người dân dọc kênh xả thải điêu đứng vì bọt trắng xóa, bốc mùi hôi thối
- Bão số 3 khiến hơn 700ha lúa mùa của Nam Định chìm trong nước
- Hai vợ chồng ở Nam Định trộm cắp trên cao tốc bị bắt: Quê nhà sốc khi biết tin
- Nam Định: Diễn tập phòng, chống thiên tai, tìm kiếm cứu nạn năm 2019
- Dùng clip ‘nóng’ tống tiền bạn gái 100 triệu đồng
- Nam Định: Mong người dân không quay lưng với thịt lợn