[Tâm Sự] Vì mẹ tôi đã phải nhận quả báo suốt đời

[Tâm Sự] Vì mẹ tôi đã phải nhận quả báo suốt đời

Hiện tại tôi là một người đàn ông thành đạt,tôi thừa hưởng khối tàn sản kếch xù của bố mẹ. Mọi người nghĩ rằng cứ giàu là sẽ được hạnh phúc, nhưng tôi thì không, giàu có không đem lại cho tôi hạnh phúc mà chỉ đem lại những nỗi đau và sự ân hận muộn màng!

Năm tôi 18 tuổi, tôi có yêu một người con gái, cô ấy tên là Uyên. Uyên học giỏi nhưng nhà cô ấy lại rất nghèo,cha mất sớm chỉ còn 2 mẹ con. Tôi thường xuyên giúp đỡ cô ấy về học tập và cả trong cuộc sống nữa. Sau đó một thời gian yêu nhau cô ấy có bầu với tôi, tôi vui lắm, tôi sẽ cưới Uyên và lo cho cô ấy tất cả. Tôi dẫn cô ấy về nhà nói với mẹ tôi về chuyện của 2đứa. Nhưng thật không ngờ cũng từ đây mà bi kịch của tôi và Uyên bắt đầu.

Hình ảnh minh họa

Hình ảnh minh họa

Khi tôi dẫn Uyên về nhà để thưa chuyện mẹ tôi đã nổi giận đùng đùng, mẹ tôi nói Uyên không xứng đáng với tôi, rằng cô ấy mạt hạng, đũa mốc mà đòi chòi mâm son, rồi mẹ tôi đuổi em ra khỏi nhà và cấm em không được bước chân vào nhà tôi thêm lần nào nữa. Uyên khóc như mưa,còn tôi chỉ biết cầu xin mẹ cho tôi được cưới Uyên và giữ lại đứa con này! Nhắc đến đứa con, mẹ tôi ra trước mặt Uyên và ném vào mặt cô ấy một cọc tiền, bà nói rằng đây là tiền đền bù những ngu dại của tôi,bà bắt em phải đi giải quyết đứa con này,nếu không bà sẽ cho người đưa em đi làm việc đó. Cô ấy đã chạy ra khỏi nhà tôi ngay lúc đó, tôi bị giữ lại trong nhà nên không thể nào đuổi theo em được. Cũng từ đó tôi bị mẹ cấm túc hoàn toàn, tôi đi đâu làm gì cũng có người canh giữ, tất cả đều dưới sự sắp xếp của mẹ tôi. Hai tháng sau, mẹ tôi làm thủ tục cho tôi sang Mỹ du học, mẹ đưa cho tôi một sấp ảnh cưới, đó là ảnh cưới Uyên, mẹ nói cô ấy đã phản bội tôi nên tôi đừng mong nhớ gì cô ấy nữa, từ khi cô ấy ra khỏi nhà tôi, tôi đã không thể liên lạc gì với cô ấy, nay lại thêm chuyện này…Tôi chỉ có nước nghe lời mẹ sang Mỹ để quên được em!

Hình ảnh minh họa

Hình ảnh minh họa

Sang đó tôi chả có tâm trí nào để học, tôi vẫn nhớ về Uyên, về những kỉ niệm đẹp giữa tôi và cô ấy, và cả đứa con của hai chúng tôi nữa. Tôi hận Uyên vì đã phản bội mình và đi lấy người khác một cách nhanh chóng như vậy. Tôi lao vào những cuộc ăn chơi, đi bar và tất nhiên cả tình một đêm nữa.

Tôi như điên dại hòa mình vào cuộc vui để quên đi tất cả. Bốn năm sau tôi cũng tốt nghiệp ra trường và trở về nước. Tôi đã được chuẩn bị sẵn một vị trí cao trong công ty của mẹ. Hằng ngày tôi chỉ đến công ty để ký những bản hợp đồng và tiếp những đối tác thay cho mẹ, nhưng mẹ tôi vẫn là người đứng sau tất cả, tôi thấy cuộc sống thật chán nản và tôi thật nhu nhược khi để mẹ sắp đặt cuộc đời mình. Cả chuyện vợ con cũng thế, cuộc hôn nhân của tôi đã được mẹ tôi đính ước với con gái của ông chủ tịch tập đoàn viễn thông vì cô ấy mới môn đăng hậu đối với tôi. Chúng tôi cưới nhau đã ba năm nhưng mãi chẳng thể có được một mụn con.

Ra ngoài nhìn những đứa trẻ nô đùa tôi cũng ao ước mình có một đứa con như thế. Vợ giục tôi đi kiểm tra. Kết quả là do tôi dùng quá nhiều chất kích thích nên ảnh hưởng khá lớn đến việc thụ tinh và mang thai, bác sỹ còn nói rằng tôi khó có thể có con được nữa. Cả bầu trời trước mắt tôi như sụp đổ, tại sao tôi lại phải hứng chịu việc này? Tại sao lại là tôi cơ chứ? Vợ tôi đã sắp đồ bỏ về nhà cô ấy ngay hôm đó. Tôi thất vọng tràn trề,tôi uống rượu, uống rất nhiều, rồi ngủ gục lúc nào không biết. Tôi đã mơ thấy Uyên đến gần tôi mỉm cười, cô ấy dẫn theo đứa bé trai rất kháu khỉnh, nó rất giống tôi, tôi đứng dậy lại gần thì cô ấy và con càng xa tôi, tôi đuổi theo họ nhưng rồi họ mất hút, tôi giật mình tỉnh dậy. Một tia hi vọng lóe lên trong đầu tôi, có thể tôi vẫn còn một đứa con.

Tôi điên cuồng đi tìm Uyên, tìm đến địa chỉ cũ nhưng hàng xóm nói mẹ con cô ấy đã chuyển đi từ lâu rồi. Tôi cố lục lại trong trí nhớ về những người bạn thân với Uyên mà tôi biết. Tôi nhớ ra Hằng, cô bạn thân từ nhỏ của Uyên, tôi nhờ thám tử tìm địa chỉ của Hằng và chỉ 2 ngày sau tôi đã có được địa chỉ của cô ấy. Tôi đến gặp Hằng trong sự ngỡ ngàng của cả hai, vì giờ đây ai cũng đã thay đổi.

Cô ấy nói không muốn trò chuyện với tôi và càng không muốn gặp tôi thêm một lần nào nữa. Tôi biết chắc cô ấy giận tôi vì đã bỏ rơi mẹ con Uyên, nhưng tôi xin cô ấy hãy nói cho tôi biết bây giờ mẹ con Uyên đang ở đâu để tôi có thể đến và chuộc lại lỗi lầm. Cô ấy tát tôi một cái tát trời giáng:
– Cái ngữ anh mà cũng muốn chuộc lại lỗi lầm sao? Anh bỏ rơi nó bao nhiêu năm, không thèm để ý đoái hoài đến nó xem nó sống hay chết mà bây giờ còn về đây nói giọng giả nhân giả nghĩa đó sao?
– Anh xin lỗi! Vì lúc đó anh bị mẹ quản lý tất cả nên không thể lien lạc được với Uyên, anh biết mình có lỗi với cô ấy nhiều lắm, anh xin em, xin em hãy cho anh một cơ hội gặp lại mẹ con cô ấy, cho anh được làm lại từ đầu được không em.
– Anh về đi, tôi không muốn nói nhiều với người như anh!

Rồi cô ấy đóng sầm cửa lại. Tôi có để lại danh thiếp ngoài cửa và mong rằng cô ấy sẽ cho tôi biết Uyên đang ở đâu. Hai tuần sau , tôi nhận được tin nhắn từ một số máy lạ, là số của Hằng và cô ấy nói sẽ dẫn tôi đến chỗ Uyên. Tôi mừng lắm, tôi phóng xe như bay đến chỗ hẹn, lạ một điều rằng chỗ Hằng hẹn tôi là một nghĩa trang ở ngoại thành. Tôi linh cảm có sự chẳng lành với Uyên, cô ấy dẫn tôi đến trước một ngôi mộ:
– Uyên nó nằm đây, đã từ lâu lắm rồi, nó còn trẻ còn ước mơ hoài bão, vậy mà nhờ anh mà giờ nó phải nằm đây lạnh lẽo hiu quạnh!
Tôi gục trên mộ em trong nỗi ân hận tột cùng. Trời ơi! Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, trái tim tôi như đang bị ai bóp chặt nghẹn lại. Tôi đã có lỗi với em quá nhiều!
– Uyên đã cố gắng liên lạc với anh mà không được, sau khi biết chuyện mẹ anh vu khống cho nó đi lấy chồng, nó đã tìm đến nhà anh để thanh minh với anh. Nhưng không những không gặp được anh mà còn bị mẹ anh cho người lôi đi đánh cho tơi tả. Khi nó gọi cho tôi nó đã quá kiệt sức, nó đã chết trên đường tới bệnh viện vì mất quá nhiều máu và con anh cũng theo nó mà đi luôn rồi! Mẹ anh đúng là đồ rắn độc!

Lại là do mẹ tôi, hóa ra mẹ tôi đã thao túng tất cả chuyện này mà không hề cho tôi hay biết. Tôi đúng là một thằng hèn, một người vô dụng vì không thể bảo vệ được người con gái mình yêu. Tôi hận mẹ vì đã đẩy tôi đến tình cảnh như thế này. Quả báo! Quả báo đến với tôi thật rồi! Giờ này tôi biết sống sao đây, tương lai trước mắt tôi tăm tối thật rồi…

Hồng Ngọc – Tintucnamdinh.vn


TOP