Buổi chiều, đến đón con ở trường, thấy các cô bé đang đứng tụm vào góc sân, chia nhau một gói nhỏ, nhấm nháp đầy vẻ ngon lành. Về nhà, con gái khoe: “Con phần mẹ mấy miếng này, mứt vỏ bưởi bà bạn Bích làm đấy ạ”. Cầm cọng mứt vàng óng trên tay, chợt thấy vui lây với niềm vui con trẻ. Lâu lắm rồi mới gặp lại món ăn quen thuộc của thời thơ ấu.

Nhớ những ngày cuối thu đầu đông, khi những cơn gió lạnh đầu mùa tràn về, đất trời sau một đêm đã hoàn toàn đổi khác. Mưa phùn rả rích, sụt sùi trên mái rạ thâm nâu.
Sáng sớm, khi chúng tôi còn cuộn tròn trong chăn ấm đã thấy mẹ trở dậy, rút thêm rơm che chắn các lỗ hổng quanh chuồng trâu, chuồng gà cho chúng khỏi rét.
Mấy chị em tôi ngày ấy quần áo chỉ vài chiếc mỏng manh, từ trường về cứ ho sù sụ vì chưa kịp quen với thời tiết giao mùa. Bà ngoại tôi thương các cháu, ở nhà đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu để làm một mẻ mứt vỏ bưởi.
Bà ra sau vườn, hái mấy quả bưởi đã chín vàng, về gọt thật mỏng, chỉ lấy lớp vỏ bên ngoài. Đi học về, chúng tôi chạy ào vào bếp đốt lửa sưởi, thấy bà đang cặm cụi thái vỏ bưởi thành từng sợi dài, ngâm vào nước muối, thỉnh thoảng bóp nhẹ cho ra bớt tinh dầu.
Tiếp đó, bà rửa sạch nhiều lần, cho vỏ bưởi vào luộc cùng nước phèn chua rồi đổ ra rổ cho thật ráo nước.
Bà ướp những sợi vỏ bưởi với đường cho tới khi đường tan chảy gần hết thì đổ vào chảo gang, bắc lên bếp, cho thêm mấy lát cam thảo và củ gừng thái chỉ vào sên cùng.
Lửa chỉ được cháy liu riu nên chúng tôi ngồi xem bà làm, thấy thời gian sao mà trôi thật chậm. Sau bao nhiêu háo hức chờ đợi, cuối cùng rồi mẻ mứt cũng xong. Bà xúc mứt ra mâm, rải đều cho mau nguội
. Đàn cháu được bà cho nếm thử những cọng mứt còn ấm nóng, mềm dẻo ngay trong bếp, lại còn vòi vĩnh xin thêm mấy miếng, mang ra chia cho mấy đứa bạn hàng xóm.
Chờ cho mứt nguội hẳn, bà tôi cất vào hũ thủy tinh để dùng trong suốt mùa đông. Đi học những ngày gió lạnh đầu mùa, có túi mứt vỏ bưởi trong tay, vừa đi vừa nhấm nháp, thấy lòng sung sướng lạ thường.
Những sợi mứt vàng óng, trong như hổ phách, giòn giòn dẻo dẻo, thơm the the mùi tinh dầu bưởi, thoảng vị cay nhẹ của gừng khiến chúng tôi ấm áp suốt chặng đường tới trường.
Bà ngoại tôi mất đi, mấy chục năm rồi chẳng còn được ăn món mứt quen thân ấy nữa. Để hôm nay, cầm trên tay cọng mứt vỏ bưởi vàng thơm, lại như hình dung ra dáng bà tôi đang cặm cụi trong bếp giữa một ngày mưa gió, sên chảo mứt cho chúng tôi phòng ho và cảm lạnh với biết bao yêu thương, chăm chút./.
Lam Hồng( báo nam định)
- Bộ ảnh kỷ yếu tái hiện thời bao cấp CHẤT LỪ của học sinh Nam Định, ai xem cũng phải trầm trồ
- Muối – ‘vàng trắng’ của người dân Bạch Long, Nam Định
- Đặc sản Nam Định trong thơ ca
- Nhà thờ Giáo xứ Trung Linh giáo phận Bùi Chu
- Sau đám cưới khủng, cô dâu Nam Định buồn rầu thông báo bị mất thứ này
- Nhà thờ Giáo xứ Hồng Quang
- Nhớ Lắm Mùa Nổ Bỏng Quê Hương Hải Hậu

-
Từ bão số 10 cho thấy đê biển Nam Định mong manh
-
Clip: Tài xế trong vụ tai nạn ở Nam Định được minh oan nhờ camera an ninh
-
Bảo vệ dân phố giết bé trai 6 tuổi: Dân ngỡ ngàng khi nghi phạm từng bị tâm thần
-
Nam Định: Hội Phủ Dầy
-
Bánh nhãn Hải Hậu – hương vị đồng quê
-
Nam Định: Đào, quất ‘chết yểu’ trước Tết âm lịch
-
Đền Trần một tuần trước lễ khai ấn
-
Nam Định cấp bách gia cố đê sông hồng đón bão số 3
-
Nam Định: Nam thanh niên bị tai nạn tử vong nghi do đơn vị thi công kè ẩu?
-
Tên gọi kẹo Sìu Châu bắt nguồn từ đâu?
-
Trần lập muốn an nghỉ tại đất mẹ Nam Định
-
Làng nghề đúc đồng truyền thống Tống Xá xã Yên Xá huyện Ý Yên
-
Nam Định: Rủ nhau tắm biển, 3 nam sinh lớp 11 mất tích
-
Nguyên tổng giám đốc Lương thực Nam Định: ‘Bị cáo không tư túi gì’
-
Vụ Bản: Mối nguy rình rập trên con đường thi công dở dang
