[Thơ] SAI XIN MẤT NHÀ

[Thơ] SAI XIN MẤT NHÀ

Anh ơi! Em hỏi thăm đường

Gái đâu ngoan, lại dễ thương, anh à!

– Chú mày quê ở đâu ta,

Có hay vùng đất Nam Hà xưa không?

Nơi đây, con gái chửa chồng

Chẳng son phấn, đã loài công ghen rồi,

Bây giờ Tỉnh đã chia đôi

Bên Nam Định, lại nhiều chồi xinh hơn.

Lưng eo thon, áo nâu sờn

Công – dung – ngôn – hạnh, keo sơn ai bằng?

Cấy, thường là cấy sáng trăng

Chẳng dây mạ, cũng thẳng băng hút bờ.

Hàng tiếp hàng ngỡ trong mơ

Chỉ mong trống giục, là cờ vượt lên

Ra Giêng, hội Phủ, hội Đền

Yến anh náo nức như nêm – chợ Viềng.

Đền Trần – phát Ấn linh thiêng

Cả vùng trời đất chùng chiêng giao hòa.

Trẻ, già nép thẳng vô hoa

Phố quê dẫn lối, hương nhòa khói mây.

Ngoan thôi ư? Có mà đầy,

Nết na nữa, cứ về đây mà tìm!

Khéo tay xe chỉ luồn kim

Chầu văn lảnh lót, hội Lim nuốt thèm.

Cứ về vùng ấy mà xem

Chân quê thôi, chẳng nhập nhèm phố đâu.

Chỉ râu tôm, với ruột bầu

Vị hương ăn đứt thịt trâu – lá lồm.

Hương mùa, đặc sản chấu chôm

Dịu làn da, bởi gió nồm du dương,

Cam đoan: Khắp các nẻo đường

Gái ngoan, hiền dịu, dễ thương, ngọc ngà.

Chỉ vùng Nam Định thôi nha

Nếu sai … xin mất hẳn nhà chú luôn!

Tác giả: TRỊNH PHÚ ĐA


TOP