[Thơ] Nhắn gửi cho con

[Thơ] Nhắn gửi cho con

Phương trời xa, con nào đâu có biết

Nơi quê nhà, mưa liên tiếp mấy ngày qua

Ngập cả lối đi, nước lênh láng trong nhà

Tràn ao cá, ruộng màu hoa tàn lụi.

Bao tháng năm, mẹ cha hằng cặm cụi

Của cải gom dồn, vui sớm tối có ăn

Giờ trắng tay, biết bao nỗi khó khăn

Trời lấy của dân nghèo nàn, con ạ.

Đường sá đi về, giao thông vất vả

Nước dâng cao, lợn cũng chết cả đàn

Ngọc Hoàng hành, thử thách với người dân

Cứ trút nước, rồi vũ vần mây gió.

Những cánh đồng lúa vào mùa, rạp đổ

Cha mẹ vội vàng đi gặt chỗ ruộng sâu

Thế mà Trời có thương chút nào đâu

Mấy mươi năm lại dãi dầu “nước nổi”.

Ở bên Hàn, con điện về gặng hỏi:

– Vùng quê mình có tránh khỏi lũ lụt không?

Cha nói không sao, cho con được yên lòng

Nơi đất khách, con khỏi ngóng trông, lo nghĩ.

Nam Định quê mình, vọng Đông A – Hào khí

Truyền thống quật cường, tôn chỉ đứng lên

Ở miền quê Hải Hậu, rồi Ý Yên

Dân tranh thủ, lội đẩy thuyền đi gặt.

Vụ mùa này, thật là chật vật

Mưa triền miên, rơm rạ chất đầy sân

Biết khi nào, Trời mới hết xoay vần …

Nhưng mà thôi! Con cứ an tâm nhé!

Nơi quê nhà đã có cha, có mẹ

Cùng cô bác trong làng, chia sẻ có nhau

Dẫu oằn mình, chống chọi khó đến đâu

Rồi đến lúc Trời mưa lâu, cũng nắng./

Tác giả: Nguyễn Quang Liên – Tintucnamdinh.vn


TOP