Nhà văn Chu Văn từng bảo rằng nghề làm phở phát tích từ thôn Rao Cù huyện Nam Trực của tỉnh Nam Định; hỏi các ông chủ tiệm phở ở Sài Gòn ở cả Vientian (Lào)… thì y như rằng cứ mười ông có chín ông gốc quê Nam Định!
Bây giờ thì khắp các nơi, Hà Nội, Hải Phòng… đâu đâu cũng nhan nhản những biển hàng “Phở gia truyền Nam Định”. Nhưng Nam Định có thật là quê hương của phở không thì lại là chuyện khác.
Dân nghiện phở ở Nam Định than phiền là phở Hà Nội không ra gì. Còn người Hà Nội lỡ có một lần ăn phở ở bến ôtô hay nhà ga Nam Định thì mang ấn tượng xấu mãi.
Ở Nam Định có hai hàng phở cùng có tên là Đán. Một Đán gầy, một Đán béo. Lần đầu tiên đến cái hàng phở nằm ở bên ngách chợ Rồng, tôi lấy làm ngờ cái danh tiếng của ông Đán gầy này.
Có độc hai cái bàn dành cho khách, vài cái ghế, một cái bếp lò chỉ như những cái bếp lò vẫn sử dụng cho một gia đình, cái xoong đặt trên bếp cũng vậy. Hai ông bà già dáng chừng như cán bộ công nhân về hưu mới mở ra cái việc phục vụ ăn uống này để thêm tiền chi tiêu, lúc rờ cái thớt, lúc mó con dao, trông thấy cũng đủ sốt ruột.
Khách khứa chả có ai, chỉ có tôi và một anh bạn, thế mà từ lúc chúng tôi ngồi yên vị đến lúc có được một bát phở đặt trước mặt cũng phải mất đến mười lăm phút.
Những lần khác đến ăn, dù có năm bảy người khách ông cũng vẫn chỉ làm với tốc độ ấy thôi. Có khách đến mới thái bánh.
Ông gỡ nhẹ tay từng tấm bánh một đặt xếp lên thớt, dao đưa cũng từng nhát một, nhát một, thái vừa đủ cho một bát hoặc đến hai bát là cùng. Xếp phở vào bát xong ông mới cầm đến miếng thịt treo trên móc.
Ông cho nó lên thớt, xoay mãi, ngắm mãi rồi mới hạ từng nhát dao. Thịt thái ra cũng chỉ vừa đủ cho từ một, hai bát. Những lát thịt mỏng, đúng thớ, đều tăm tắp lần lượt được xếp vào trong bát. Rồi rau thơm, rồi nước dùng, rồi đưa tới khách ăn.
Trong lòng bát men sứ trắng như lòng trắng trứng, những sợi phở trắng mềm như lụa, nước trong vắt, nếm thấy ngọt khắp khoang miệng, vài lát thịt nổi vân lên như thớ gỗ nằm hờ hững như một kẻ sĩ thời Đông Chu. Rau thơm thái nhỏ, vài cánh mùi xanh mướt mỏng manh, khách ăn cho thêm một hai lát ớt tươi đỏ thắm vào nữa…
Ăn phở phải ăn với chanh tươi, ớt tươi. Bên trong bát phở là một sự tập hợp hài hòa các màu nguyên, vị nguyên – bất cứ một thứ gì trong đó bị ngả màu là làm hỏng vẻ đẹp, cái ngon của bát phở.
- Nhà thờ Giáo xứ Lã Điền – Nam Trực Nam Định
- Vòng 1 nở nang bất ngờ, Hoa hậu Kỳ Duyên dính nghi án phẫu thuật nâng ngực
- Hậu sửa mặt, nâng ngực tiền tỷ, mỹ nhân Nam Định được nhiều người săn đón
- Nam Định: Người đàn ông bí ẩn vẽ lời chúc Tết lên lớp bụi bẩn ôtô là ai?
- Cuộc sống làng biển Thịnh Long Hải Hậu Nam Định
- Khi hoa hậu Việt khoe mặt mộc, ai hơn ai?
- Nam Định: Cầu ngói chợ Thượng
-
Mỹ Lộc, Nam Định: UBND xã Mỹ Phúc có tiếp tay cho nạn “chặt chém” du khách?
-
Tại sao lại gọi là “phở”?
-
Chùa Linh Ứng – Ngôi chùa của lòng nhân ái
-
Nam Định: Danh tính nạn nhân trong vụ xe container đè bẹp xe ô tô con 4 chỗ
-
Những sợi tơ vàng óng ánh của Thành Nam
-
Nhà thờ Giáo xứ Cát Xuyên – Xuân Trường Nam Định
-
Nam Định: Đặt tên xong cho con, sản phụ bỏ lại đứa trẻ đỏ hỏn tại bệnh viện
-
Mang súng tự chế rủ bạn tới hiệu cắt tóc nổ súng ‘dằn mặt’ tình địch
-
Những biệt thự triệu đô của làng nghề gỗ tại Nam Định
-
Người nuôi trồng thủy sản Nam Định ‘trắng tay’
-
Nam Định: Các công trình thủy lợi sẵn sàng lấy nước đổ ải
-
Vụ thầy cúng truy sát cả nhà hàng xóm ở Nam Định: Không khí tang thương bao trùm căn nhà nhỏ
-
Tiềm năng du lịch văn hóa – làng nghề ở Ý Yên, Nam Định
-
Nam Định: Bàn giao tàu đánh cá vỏ thép thứ ba cho ngư dân
-
Nhà thờ gỗ không dùng đinh ở Nam Định